1. Ca dao giảng luận
Ca dao gồm đủ ba tánh cách dân tộc, đại chúng và khoa học là ba đức tánh tất yếu của một nền học thuật chơn chánh, tự đặt lấy nhiệm vụ phụng sự dân tộc, nên trải qua một cuộc hưng vong, bao nhiều triều đại và thế hệ đã qua, vẫn còn sống mãi cùng dân tộc, phản chiếu đức tánh của dân tộc một cách trung thành.[…]
Với nội dung phong phú và tánh cách dồi dào ấy, ca dao không thể nào dò theo khuôn tập của văn học ngoại lai, hay là lặp lại những công thức, những câu sáo, học lóm với nước ngoài. Ca dao muốn có tác dụng thực tiễn và muốn làm tròn phận sự đối với dân tộc cần phải đặt theo những nguyên tắc khoa học sơ đẳng, những nguyên tắc bắt buộc phải quan sát thực tế và diễn tả đúng sát thực tế.
---
Ca dao được các nhà trí thức Việt Nam xem như là một thể văn đặc sắc hơn hết và có đặc tánh Việt Nam hơn hết. Đã có những thiên khảo cứu tổng quát và riêng biệt xuất bản trước đây, nhiều bộ sưu tập được soạn thành. Sở dĩ có ưa chuộng như vậy là vì người ta muốn đem thể văn truyền miệng, nặc danh ấy, nó phản ảnh cuộc sống hằng ngày của dân tộc Việt Nam, và nhứt là của lớp dân đen, để đối chọi với thể văn bác học viết bằng chữ Hán, và cũng để đối chọi cả với truyện viết bằng thơ Nôm. Thật vậy, văn bác học và truyện bằng thơ đã chịu ảnh hưởng văn phẩm Trung Hoa sâu xa và không biểu thị được tinh hoa của nếp sống và của tư tưởng dân tộc Việt Nam.[…]
Sở dĩ những văn phẩm bình dân được có giá trị cũng như văn phẩm cổ điển hay văn phẩm phổ quát, là vì văn phẩm diễn đạt những tình cảm con người có thể thừa nhận được ở khắp các thời đại và ở khắp nơi nơi. Trong mọi xã hội, dưới mọi chế độ, dốt nát, tàn bạo, tham nhũng, kiêu căng, gian quyệt... vốn bị tinh thần bình dân nhạo báng hay công kích, bởi chánh vì bình dân bị đàn áp dưới những tai ách ấy, những thật thể sống động ấy. Cho nên bình dân xét mình lại, tạo lấy một cách nói trong đó người ác bị nhục mạ - họ nhạo báng tất cả những ai không đáng kính nhường.[…]
Tuy nhiên, mặc dầu đề tài khảo luận khó khăn, ông T. P. đã biết kết cấu một thiên trình giải minh bạch và tổng quát về Dân ca Việt Nam, ông có cống hiến thêm vài yếu tố mới (ca dao miền Nam, ca dao mới đặt). Yếu tố mới ấy không có mặt trong những thiên trình giải trước đây của Hoa Bằng, của Thanh Lãng, của Phạm Quỳnh... Quyển sách của ông vốn hữu ích cho việc nghiên cứu văn chương bình dân của Việt Nam.
- Nhà nghiên cứu Maurice Durand
2. Phật giáo Việt Nam qua phong dao, tục ngữ
Tôi không cần giới thiệu dài dòng quyển sách này. Đọc "tiểu phẩm" ở trang đầu và mục "thuyết trình đặc điểm" ở phần cuối là đã quá đầy đủ để hiểu tác giả muốn nói gì, quyển sách muốn trình bày luận đề gì. Thật là to lớn mà cũng thật là khiêm tốn. To lớn, vì Phật giáo đã từng là tôn giáo của dân tộc ta từ thuở dựng nước, nhưng nếu ai hỏi "thế nào là một Phật giáo được gọi là Phật giáo Việt Nam", câu trả lời không phải là dễ. Vào Trung Hoa, Phật giáo có Huệ Năng để phát triển lên thành dòng Thiền. Vào Nhật Bản, ngay cả Thiền cũng mang một sắc thái đặc biệt từ Đạo Nguyên và với Đạo Nguyên (Dogen) mà ngày nay thế giới thiền Âu Mỹ tôn vinh như một vị Tổ. Tất nhiên, ta cũng có một dòng thiền Trúc Lâm oanh liệt mà ta tôn vinh như thiền Việt Nam. Nhưng sách vở của thời Lý-Trần oanh liệt liệt ấy bị nhà Minh đốt tiệt cả rồi, những gì còn lại đâu có đủ phong phú để con cháu có thể nói: "đây là Phật giáo Việt Nam" mà tổ tiên đã để lại? Ai cũng biết: Phật giáo vào Trung Hoa thì vui vẻ tiếp nhận "Trung Hoa hóa". Vậy Việt Nam ta có "hóa" cái gì không?
Câu hỏi ấy to lớn quá. Câu trả lời của quyển sách này rất khiêm tốn, nhưng phương pháp áp dụng để chứng minh thì rất độc đáo, chưa ai làm. Nếu không tìm ở học thuyết cao xa thì ta thử tìm tại cái gốc văn hóa của dân tộc, và cái gốc ấy chính là tục ngữ phong dao. Cái gốc ấy đã tiếp nhận, đã chịu ảnh hưởng Phật giáo như thế nào, đã nhuần nhuyễn hòa lẫn với Phật giáo đến đâu để mang một sắc thái gì đặc biệt mà ta có thể gọi là "Phật giáo Việt Nam" như chính tựa đề của sách này đã ghi rõ? Để trả lời câu hỏi một cách chính xác, đích thị Phật giáo, người trả lời, để làm cho ta tin cậy, phải là một đại sư, nghĩa là không phải chỉ thâm hiểu Phật học như là một học giả, mà còn là một bậc Thầy của các bậc Thầy về lĩnh vực trí tuệ. Dù rất khiêm tốn và có vẻ "bình dân", đây là một quyển sách để cho Phật tử học hỏi và mọi người tham khảo.
Độc giả có thể ngạc nhiên tự hỏi: tại sao một số phong dao tục ngữ ở đây, tuy ít, có vẻ như không có gì liên quan đến Phật giáo? Độc đáo của quyển sách còn là ở chỗ ấy: với cái nhìn của Phật giáo, mọi sự mọi vật liên hệ với nhau trong tương quan, có những câu tưởng như nói chuyện đời chung chung, nhưng phân tích cho rõ lại thấm mùi thiền, đạo vị, lý thú.
Tiểu phẩm này nằm trong tay tôi từ rất lâu, nhưng vì tôi tôn trọng một câu trong "tiểu dẫn" - mà độc giả dễ nhận ra - và vì văn phong phản ánh thời tranh đấu Phật giáo của những năm 1962-1965 - mà tôi không muốn sửa đổi - tôi đã không xuất bản. Ngày nay, tôi nghĩ không nên để mất một công trình nghiên cứu độc đáo, vừa bình dân vừa bác học, có thể gợi ý cho các bậc thức giả để tiếp tục đi nốt con đường mà quyển sách đã đi.
Nguyên Mai là một nữ Phật tử đã cống hiến tuổi trẻ của mình cho Phật học Viện đầu tiên tại Huế mang tên là Tùng Lâm Kim Sơn. Nơi đây, các bậc Thầy xuất chúng đã được đào tạo, và tên tuổi gắn liền với lịch sử của đất nước và của Phật giáo từ sau hậu bán thế kỷ 20: Trí Quang, Minh Châu, Thiện Minh, Thiện Siêu, Thiện Hoa, Trí Tịnh... Tiểu phẩm này mang dấu ấn của một bậc Thầy trong số ấy. Mấy lời giới thiệu này của tôi không có mục đích gì ngoài việc ghi rõ xuất xứ quan trọng này.
Giáo sư Cao Huy Thuần
3. Thanh điệu tiếng Việt
Lời nói đầu
Cuốn sách này là phiên bản ‘dễ đọc’ của luận án tiến sĩ (Hoa Pham, Thanh điệu tiếng Việt: Thanh điệu không phải là Cao độ), đã bảo vệ và nộp ở Đại học Toronto năm 2001. So với luận án, phiên bản này không có thay đổi đáng kể ngoài những chỉnh sửa có tính biên tập. Chúng tôi đặt tựa đề mới cho phiên bản này, và thay đổi một chút các tiêu đề các chương. Một số nội dung cũng được sắp xếp lại, những chỗ lặp lại trong luận án bị loại bỏ. Ngoài ra còn có những điều chỉnh về phong cách, song tất cả các dữ liệu ban đầu và các luận điểm vẫn được giữ nguyên như trong luận án.
Cuốn sách này được viết tại Đại học York, thành phố Toronto, Canada, vào năm đầu của học bổng hai năm nghiên cứu hậu tiến sĩ (post-doctoral fellowship), và trong năm đầu tiên chúng tôi bắt đầu làm việc tại viện Đại học Florida, Hoa kỳ. Tôi xin trân trọng cảm ơn Hội đồng Nghiên cứu Khoa học Xã hội và Nhân văn của Canada (SHRCC) đã cấp cho học bổng này, và những tài trợ của viện Đại học Florida trong thời gian tôi hoàn thành cuốn sách.
Andrea Hoa Pham
Đại học Florida, Gainesville
(Bản tiếng Việt này được chính tác giả dịch từ nguyên bản tiếng Anh. Những thuật ngữ ngôn ngữ học được chú thích thêm tiếng Anh bên cạnh để người đọc có thể kiểm tra khi cần. Bản dịch cũng thêm bớt vài chữ cho rõ nghĩa và thay đổi một chút về phong cách, để gần gũi với văn phong tiếng Việt hơn, nhưng nội dung hoàn toàn trung thành với nguyên tác)