NGÀI KẸO
Bạn có gì trong những năm tháng ấu thơ?
Ba mẹ, anh em và những người hàng xóm với các kiểu tính cách khác nhau. Những cuốn sách và những nhân vật len lỏi vào mơ. Đứa bạn thân “chuyên dùng” để cãi cọ. Một bí mật khủng khiếp. Một người lớn nham hiểm ẩn sau dáng vẻ ngọt ngào. Một cuộc phiêu lưu bất đắc dĩ.
Và hay ho nhất, một câu chuyện bắt đầu nhen nhóm trong ta.
Bạn có một câu chuyện muốn kể.
Điều đó tuyệt vời làm sao!
“Nhóc làm ta nhớ lại hình ảnh của mình ngày xưa quá.” Đó là lời Ngài Kẹo nói với Albert. Và đó cũng là suy nghĩ của một người lớn - là tôi - khi đọc “Ngài Kẹo” của Quỳnh Trần.
Có thể nhận ra nhiều thứ quen thuộc ở đây.
Cảm xúc của Wendy hay một chút hài hước trong hiểm cảnh. Cả niềm vui thấp thoáng ẩn hiện qua giọng văn tự tin mạch lạc của người kể chuyện cũng có gì đó quen thuộc. Và chính những thứ quen thuộc ấy khiến ta thấy xúc động.
Bởi vì…
Bạn đã không có gì trong những năm ấu thơ?
Sự can đảm để khởi sự một cuộc phiêu lưu, hay là thôi thúc đủ mạnh để viết ra câu chuyện đầu tiên có trong trí tưởng. Hiếm hoi hơn, là sự kiên trì để đi theo câu chuyện cho đến dòng cuối cùng. Hiếm hoi hơn nữa, là khả năng làm chủ ngôn từ để kể câu chuyện bằng giọng điệu của riêng mình.
Khởi đầu là điều cốt yếu của mọi sự.
"Ngài Kẹo" chính là chặng đầu tiên mà Quỳnh Trần bắt đầu bước trên hành trình quý giá của tương lai và mang đến cảm hứng kể chuyện cho nhiều bạn nhỏ khác.
