Giữa trời đông giá rét, cạnh trụ cầu bê tông có ông
lão ăn mặc phong phanh đang rao bán khoai lang
nóng hổi đựng trong vại lớn. Ông vừa bán khoai vừa ôm
chặt một bé gái nhỏ xíu.
Một cậu bé ăn mặc chỉn chu thong thả tiến lại, tuổi còn
nhỏ mà điệu bộ lanh lợi trưởng thành. Cậu nói với ông lão:
“Ông ơi, cho cháu một củ khoai lang.”
“Được.” Ông lão đặt bé gái vào giỏ trúc bên cạnh rồi
đứng dậy lấy khoai.
Cậu bé quan sát bé gái một hồi, rồi sáp lại gần ngồi
xổm hẳn xuống để nhìn cho kĩ. Bé gái giương đôi mắt đen
láy lên nhìn lại, nhoẻn miệng cười với cậu, tay chân nhỏ
xíu còn đá lung tung trông rất đáng yêu.
“Ông ơi, em ấy xinh quá!” Cậu bé mỉm cười nói.
“Đúng thế nhỉ!” Ngoảnh lại liếc hai đứa trẻ, ông lão nở
nụ cười hiền hậu.
6
Nhất Cố Tử Căng
Ông lão bỏ khoai lang vào túi rồi đưa cho cậu bé. Vì
không biết khoai giá bao nhiêu, cậu bé giơ đống tiền lẻ
trong tay ra cho ông lão tự lấy.
“Thôi, không cần trả tiền đâu, từ trước đến giờ chưa có
ai khen con bé nhà ông xinh cả.”
Ông lão phấn khởi ra mặt làm vết chân chim nơi khóe
mắt càng thêm sâu. Đôi bàn tay già nua nhưng sạch sẽ giơ
ra, khép lòng bàn tay đang mở của cậu bé lại. Ngón tay thô
ráp của ông tiếp xúc với mu bàn tay cậu bé, chạm đến từng
tấc xương ngón tay. Đột nhiên cả người ông cứng đờ, mắt
dán chặt vào hư vô.
“Ông ơi?” Trên mặt đầy vẻ hoài nghi, cậu bé cất giọng
non nớt thì thào gọi.
Ông lão định thần lại, bối rối thu tay về.
“Cháu cảm ơn ạ.” Nói rồi, cậu bé lại ngồi xuống ngắm
bé gái trong giỏ trúc.
Gió lạnh không ngừng thổi, ông lão không ngừng dõi
theo hai đứa bé, lông mày ông nhíu lại rồi dãn ra.
“Thành ơi.” Xa xa, một người đàn ông vội chạy đến
nắm tay cậu bé, liếc nhìn ông lão, rồi nói với cậu bé:
“Chúng ta phải về rồi.”
Cậu bé lặng lẽ gật đầu, rồi lại đau đáu nhìn bé gái trong
giỏ trúc không rời mắt, cũng không nhấc nổi chân lên.
“Thành...” Người đàn ông bên cạnh khẽ nhắc.
Cậu bé vẫn đứng ngây như phỗng.
Ông lão chậm rãi ngồi xuống ngang tầm mắt với cậu
bé, vỗ nhẹ vào giỏ trúc rồi kề cà cất giọng: “Cậu bé, các con
sẽ còn gặp lại nhau.”
7
“Thật ạ?” Trên khuôn mặt điềm tĩnh của cậu bé lộ rõ
nét vui mừng.
“Thật.” Ông lão gật đầu.
“Thành, đến lúc phải đi rồi.” Người đàn ông bên cạnh
lại giục.
Cuối cùng cậu bé cũng chịu gật đầu và để người đàn
ông đưa đi. Mới đi được đoạn ngắn mà cậu đã liên tục
quay đầu nhìn lại, cho đến khi chiếc ô tô đen chở cậu khuất
dạng trên con đường lớn.
Bé gái đột nhiên khóc toáng. Ông lão vội vàng ngồi
xuống, ôm cô bé lên vỗ về.
“Bé con à, các con vẫn còn cơ hội gặp nhau sau hơn hai
mươi năm nữa. Có điều lúc đó cậu ấy không nhớ ra con
đâu.” Ông lão cười bất đắc dĩ.
Mới sáu, bảy tuổi chứ mấy, chắc chẳng nhớ được
bao nhiêu.
Sắc trời dần tối, người đi đường thưa thớt, ông lão
ngồi nhàn nhã thêm một lát, thấy không có khách bèn dọn
hàng về nhà.