Tôi là một kẻ làm biếng, lại hành cái
nghề mà ông tổ là cụ Hải Thượng Lãn Ông, ông già lười có tiếng ở làng
Hải Thượng – vậy mà bỗng trở thành một người…bận rộn lúc nào không hay!
Số là bạn tôi, một nhà báo, một hôm gõ
cửa bảo: “Nghe nói ông sắp về hưu, rỗi rảnh, viết gì đó cho báo Doanh
nhân Sài Gòn cuối tuần đi!”. Nghe “doanh nhân”, tôi đã hoảng vì cái sự
bận rộn của họ. Biết ý, ông cười, đây là doanh nhân cuối tuần, không
phải chuyện làm ăn đâu! Viết cái gì cũng được, miễn là cà kê dê ngỗng,
có hơi hướm sức khỏe một chút… là được! Tôi bèn tra tự điển: cà kê, có
nghĩa là dài dòng, hết chuyện này sang chuyện khác, còn dê ngỗng thì ai
cũng biết rồi! Thôi thì…
…Tôi nhớ André Maurois, người mà tôi rất
mến mộ, đã từng viết Lettres à l’inconnue ( Thư gửi người đàn bà không
quen biết, bản dịch Nguyễn Hiến Lê) bằng cách tưởng tượng ra một người
phụ nữ xinh đẹp, tuổi khoảng ba mươi, có nhan sắc, thông minh và nhạy
cảm… để ông viết mỗi tuần một bức thư gởi cho người trong… mộng, trao
đổi về mọi thứ chuyện trên đời. Tôi thử bắt chước ông tưởng tượng ra
người bận rộn của tôi… lấy ý từ chữ busy-business là “bận rộn” để tạo ra
mục “Thư gởi người bận rộn” xem sao!
…Nghĩ gì viết đó. Cà kê dê ngỗng mà! Từ
đó tôi trở thành người bận rộn, thứ tư nào cũng phải nộp cho tòa soạn
một bức thư, bất kể trời mưa hay nắng! Vậy là có tập sách nhỏ này như
một kỷ niệm dành cho những người bạn thân thiết của mình…
Đỗ Hồng Ngọc