Truyện đã được đăng dài kỳ trên báo Mực Tím. Chuẩn nhà nghèo, học không khá lắm, nhưng có nhiều bạn. Yêu hoa, Chuẩn đã tự trồng được một vườn hoa vàng. Có cô bé tên Thảo hàng xóm thường hay sang chơi cùng chăm sóc hoa với Chuẩn. Một hôm, Thảo ngỏ ý xin một đóa hồng, Chuẩn đã ngần ngại vì nghĩ hoa hồng chỉ tặng cho người mình yêu…. Lúc đó, Chuẩn đã phải lòng Cẩm Phô – một người bạn gái học chung từng bênh vực cho Chuẩn. Và…
Trích đoạn
Tôi
ngóc mỏ ngồi bên cạnh, nghe ba tôi phán một câu, miệng liền méo xệch.
Niềm ao ước sắm sửa đồ mới của tôi phen này thế là đi tong ! Trước
nay, ba tôi vẫn thường để ý đặc biệt đến cách ăn mặc của tôi. Không
hiểu nghe lỏm được ở đâu, ông cứ đinh ninh chuyện quần áo luôn luôn
liên quan chặt chẽ đến tính khí con người. Hễ ăn mặc giản dị, thanh
bần mới là người chăm học. Còn ai quần áo đẹp đẽ đều bị ông liệt vào
hạng đàn đúm, ăn chơi. "Mốt miếc," ông càng ghét tợn. Năm ngoái,
thanh niên toàn thì trấn đều mặc quần ống chật, cỡ 16 - 18 li, ông bắt
tôi may quần 28 li, đi quét đất hệt như bà nội tôi. Ngày đi may đồ
mới, cả thế giới ai cũng hồi hộp vui mừng, chỉ riêng tôi là khóc nức
nở.