"Viết dưới ánh đèn dầu" là dòng
chữ đầu tiên trong cuốn Nhật ký của Họa sĩ Bùi Xuân Phái năm
1970, được làm tên cho cuốn sách giới thiệu những ghi chép
của ông viết trong 30 năm (1958 - 1988).
Bùi Xuân Phái là
một trong số ít những họa sĩ Việt Nam ngoài xây dựng hệ
thống tư liệu vẽ cẩn thận còn liên tục ghi nhật ký. Những gì
ông viết chỉ là suy tưởng riêng của bản thân, song tất cả
đều toát lên những trăn trở về nghệ thuật, cho nghệ thuật và
chỉ cho nghệ thuật mà thôi. Những suy tư cuối cùng cũng chỉ
để làm sao vẽ cho đẹp hơn, đi gần đến bản chất nghệ thuật
hơn. Bùi Xuân Phái không định tuyên ngôn, gia tài hội họa
của ông đã quá phong phú cũng không định triết lý thẩm mỹ,
mà nhận định trực tiếp các hiện tượng xã hội liên quan đến
nghệ thuật. Những suy nghĩ khác về cuộc sống, cũng chỉ là
làm thế nào để miếng cơm manh áo không can thiệp được vào
hoạt động sáng tạo nghệ thuật.
Cũng như mọi nghệ sĩ lớn, Bùi
Xuân Phái luôn đặt câu hỏi nghệ thuật là gì ? Thế nào là
nghệ thuật ? Làm như vậy có phải là nghệ thuật không ? Cái
đẹp nằm ở đâu ? ông lặp đi lặp lại, nhắc đi, nhắc lại, tự
nhủ mình, tự trả lời, tự băn khoăn trong một cuộc sống đầy
lo âu, gánh nặng mà nếu ai không sống qua thời kỳ đó cũng
khó lòng hiểu hết những gì ông viết. Thời kỳ không chỉ khó
khăn về kinh tế, đe dọa của bom đạn mà còn có cả thói đạo
đức giả, nghệ thuật giả, chủ nghĩa cơ hội, sự ấu trĩ mà cả
những kẻ ưa chụp mũ lên người khác.
Qua những trang nhật ký của Bùi Xuân Phái ta thấy rõ những
biến đổi phức tạp trong cuộc sống mà ông đã trải qua, đã
vượt lên để khẳng định mình trong nghệ thuật và trong cách
sống. Những gì ông viết ra thường không để dạy ai về nghệ
thuật mà tự khuyên ta tu dưỡng nên người, nhất là làm người
nghệ sĩ trong cuộc đời cụ thể. Lời nói, câu viết của ông như
mặt sau của tấm tranh và cũng là phần ngầm của tảng băng.
Chúng là chứng cứ cho sự tồn tại bền vững của hàng ngàn tác
phẩm ông để lại. Từ 1958-1974, Nhật ký và ghi chú của Bùi
Xuân Phái được ghi trên 14 quyển lịch tay thường niên và 5
cuốn sổ tay. Đây là giai đoạn ông sáng tác các đề tài tranh
khỏa thân và trừu tượng, chúng cũng được giữ kín như những
ghi chép trên, chỉ có một vài ngời bạn thân của Họa sĩ biết
đến. Từ 1975 cho đến lúc lâm chung (1988) ông tiếp tục ghi
trên 13 cuốn lịch tay và trên nhiều mẩu giấy, lề tranh bất
kỳ ... Tất cả những tài liệu trên được gia đình lưu giữ đầy
đủ. Riêng năm I958-1960 chưa có lịch tay nên ông ghi ra sổ,
đặc biệt cuốn nhật ký viết năm 1972 bị thất lạc không rõ lý
do và mới tìm được bản sao. Từ những tài liệu này Bùi Thanh
Phương (con trai Bùi Xuân Phái) và nhà sưu tập Trần Hậu Tuấn
biên soạn thành cuốn sách.
Qua những trang viết giúp ta hiểu
thêm giá trị các tác phẩm hơn, con người tác giả hơn. Tinh
thần ấy làm ta nâng niu quí trọng những dòng nhật ký của Bùi
Xuân Phái. Thêm yêu kính và biết ơn công lao đóng góp cho
nghệ thuật của ông.
Trích đoạn
"Quyển này tôi viết trong lúc không vẽ, nghỉ vẽ.
Tôi nghĩ rằng không phải cứ hùng hục vẽ là tốt mà còn phải năng suy nghĩ đến nghệ thuật, đến con đường tuy có nhiều khó khăn nhưng đẹp đẽ.
Ngoài ra tôi thấy cần phải xem sách, xem tranh (nếu có) tất cả các họa sĩ bậc thầy, để mình được nâng tầm mắt lên, để mình phân biệt được cao thấp, vàng thau không lẫn lộn.
Nghệ thuật thật là phong phú, biết thưởng thức, biết đánh giá, đòi hỏi người xem phải có trình độ, phải học tập nhiều."
Bùi Xuân Phái