16 truyện ngắn trong tuyển tập “Vườn Sơn Trà Dưới Trăng” là 16 câu chuyện đời, những câu chuyện xoay quanh thân phận người phụ nữ nông thôn hiền lành, an phận. Bằng giọng văn nhẹ nhàng nhưng buồn thương day dứt, mỗi truyện ngắn Vũ Ngọc Giao lại cho ra một lát cắt của hiện thực đời sống với không gian thấm đẫm chất thơ.
Đọc truyện ngắn của Vũ Ngọc Giao, ta dễ dàng bắt gặp những mối tình thủy chung nhưng nếm trải cũng không ít đắng cay: Tầm đợi người yêu cho đến khi chết đi trong “Túp lều bỏ hoang”. Ở “Chiếc rương của bà”, trước lúc nhắm mắt xuôi tay bà cụ vẫn mong được chôn cùng với những nắm đất nơi chồng bà đã đi qua. Đôi khi tình yêu và lòng thủy chung phải đối diện với hiện thực bẽ bàng, cũng chính họ lại mạnh mẽ thoát ra, buông bỏ để chọn cho mình một đời sống khác, một đời sống “đã tìm thấy ánh sáng sau những đêm dài”: “Gió chẳng sang sông”, “Chiếc bình tro”. Đôi khi Vũ Ngọc Giao cũng đưa người đọc vào thế giới thực hư, ma mị và đầy ám ảnh nhưng đồng thời cũng thấm đẫm tính nhân văn: Những đứa trẻ trong “Hòn đá bùa”, cô gái điên trong “Ngơ ngác heo may”, hay Luyến trong “Khâu trăng mùa khuyết”… Tất cả kéo nhau về ngồi trong “Vườn sơn tra dưới trăng”. Và kể chuyện.